DC was my father's friend from their time in Hue. My father was among the first ones to purchase his paintings in America, with half of my father's monthly check on a teacher's salary. At two of my occasional community's speeches in Virginia, he sketched me from sitting in the audience and gave the sketch to me at the end of the program. Uncle DC had an air of ardent detachment about him, as though he were walking in a dream, indeed the aging Little Prince of Vietnam. A few years later, when I picked up painting again, two of my L'art Brut works were developed based on Dinh Cuong's motifs. I regret not showing them to him. He never knew that I painted. The news of his death was a surprise just as his sketches of me were a surprise. The sketches were joy. The news was sadness. To this day, my father, who has dementia, has not known that he has lost another one of his friends from the Hue circle of art in the 1960s. My brother became the proud owner of Dinh Cuong's painting of the Viet Lady in the pink dress and her church, which used to be in the small hallway of my father's home.
Đinh Cường: "Ra đi mới biết lòng vô hạn. Mỗi bức tranh là mỗi [chuyến] [ra] đi."
THE INFINITE NATURE OF DREAM IN ART
Có đi mới biết tranh là ảo
Mỗi bức tranh là một giấc mơ
Chân đã chạm thuyền, sơn chấm vải
Khoảnh khắc thiên thu, vẫn đợi chờ...
DNN 2017
|
ĐINH CƯỜNG: TRĂNG SAO VÀ ĐÁ TẢNG |
"Art is a distinctive but rare-to-find form of life. I have painted in all different situations, locations without realizing why. There are times when I almost felt desperate and there are also times when I had a sense of being redeemed. And I continue to paint and to meditate." DC
« tôi đã dần dần tước bỏ hết ý niệm về sự vật, hay nói theo danh từ triết học kinh điển, loại bỏ mô thể, forme, của sự vật để chỉ còn giữ lại chất liệu, matière, thuần túy của sơn dầu ». DC
FOR VIET READERS:
ĐINH CƯỜNG'S EARLY ABSTRACT -- TRỪU TƯỢNG CUẢ ĐINH CƯỜNG QUA MẮT NHÌN CUẢ GS DƯƠNG ĐỨC NHỰ -- WHEN THEY WERE ALL YOUNG
Sự bứt phá cuả tuổi trẻ Đinh Cường:
“Trong vũ trụ, súc vật, đồ đạc, người ngợm lổn ngổn, những võ công thức cứng ngắc, rỗng tuếch, đập bửa ra toàn chất liệu chết, ù lì, đặc sệt; những cái đầu gỗ lọc cọc múa nhảy trên đường, những trường thành góc cạnh lì lì chắn lối; những xe cộ, bàn ghế, cây khô tĩnh vật đắp ụ ngõ xóm; đất rác từng đống sát mũi cửa nhà, bịt kín công lộ. Những cái cứng ngắc, lổn ngổn, trì độn ấy làm nghệ sĩ đi một bước là đụng, là đá, là vấp chạm đủ mọi chướng vật. Ấy là cái thế giới hình thể hiện thực bủa kín nghệ sĩ, muốn bò-sát-hóa thân phận nghệ sĩ. Nó bảo: mày làm con lừa kéo gỗ đi. Nó hô: cúi đầu xuống, uốn đuôi lên. Thế giới hình thể hiện thực vong thân nghệ sĩ bằng đủ kiểu phỉnh phờ. Nó chắp cánh gỗ cho nghệ sĩ bay vào thế giới lãng mạn, trăng sao mây nước. Nó gạt nghệ sĩ vào vũ trụ ấn tượng mù, lung linh bàng bạc. Rồi, rất biện chứng, nó đá đít những tâm hồn nghệ sĩ đích thực…
Tôi không tự hỏi Đinh Cường đã đi vào trừu tượng thế nào ? Cái đó chẳng quan hệ gì đến người xem tranh, dĩ nhiên. Sự hiện hữu của trừu tượng Đinh Cường, tôi sẵn nhìn nó trong hình ảnh một bứt phá…”
QUA MẮT NHÌN CUẢ ĐẶNG TIẾN, NGUYÊN TÁC TIẾNG PHÁP:
REPRINT UNDER THE FAIR USE EXCEPTION TO COPYRIGHT: