QUÁ KHỨ....
Bé Thỏ về quê hái cỏ gà
Bàn chân xinh lấm bụi đường xa
Mắt sao, lanh lánh màu long nhãn
Phụng phịu môi hồng ánh lựu sa
Bước đi ngượng nghịu trên đường đất
Cười rộn trong làng tưởng tiếng ve
Áo đầm, chi rứa cho thêm dị?
Tây thượng là mô? Đập Đá tề!!!
Vô làng khóm trúc tưởng chừng quen
Soi nước ao thu cá bống tìm
Trái chay, trái thị thơm chi lạ
Bụi ớt hay là nhánh đỗ quyên?
Ra vườn nhớ kiếm đọt măng tươi
Rón rén mà đi, khéo đứng ngồi
Đừng chạy, lanh chao, rồi vấp té
Khóc nhè, con nớ, rứa thì thôi
Bé Thỏ đừng e rắn học trò
Vòng quanh cây chuối của vườn xưa
Sợ chi? Áo ngoại mùi long não
Tay ngoại ôm kề đủ ấm chưa?
Ôn Viên áo trắng râu như tiên
Ôn Cố Hường Lô còn ngủ yên
Mệ Hai xắt chuối làm cơm Hến
Dì Quyến ngồi in bánh thiệt hiền
Tất cả rồi quên hay nhớ mãi
Ngọc Anh màu nắng đẹp ngày xưa
Một hôm tan biến thành lưu niệm
Mấy bước chân đi, mấy chữ ngờ?
BÂY GIỜ...
Ngọc Anh đón Thỏ một ngày thơ
Trở lại làng quê của Huế mơ
Tưởng rằng phiêu bạt là quên hết
Ký ức còn đây, bụi ám thưa
Bé Thỏ đã già theo thời gian
Ngọc Anh còn đó những mùa trăng
Gió đẩy thuyền về con nước đục
Ai khóc ai mà lệ đẫm khăn???
Dương Như Nguyện
copyright March 2014
Hay quá là hay
ReplyDeleteLời Thơ bình dị & rất dễ thương!
MinhHưng Phạm
Bài Thơ làm lòng tôi chùng xuống, xót xa...
Delete