Em đã nhìn thấy anh,
như rừng thông cao nguyên của ngày niên thiếu
Cho em dựa gót
Khi con dốc đời đã mỏi hai bàn chân khô
Em đã nhìn thấy anh,
Như cây tre trăm tuổi của làng mạc Thần Kinh
như trúc non đón chào văn miếu,
bắc cầu cho em đi trên những dòng thơ huyền sử người nằm xuống
cho thế giới chuyển mình
như lạch suối miền biên giới ửng sương mù
Cho em đứng bên, một sớm mai tĩnh mịch
Lệ nhỏ xuống dòng nước mát
Một buổi soi mình
Em chất vấn dung nhan đã bắt đầu tàn tạ,
Như núi đồi trùng điệp Sapa
Mùa đông ấm khói lam chiều
Cho em nương náu,
tìm hơi ấm thôn bản thượng người trung nguyên
Và em cũng đã nhìn thấy anh
Qua ấn tượng Picasso méo mó và lệch lạc
Trên bức tường loang lổ xanh vàng của Tây Phương mục rữa
Của phố hè phản bội đầy tội lỗi Parisien
Qua cơn thịnh nộ gió mùa, nước dâng miền nhiệt đới
Da em vỡ từng mạch máu
Như anh đã bẻ gẫy hồn em
thành mảnh vụn chia lìa
rồi dẫm nát dưới gót chân người giả đò câm điếc
nỗi buồn như cuộc chiến tương tàn
đã cột chặt chúng ta vào quá khứ, cho đau khổ trở thành thiên thu
Nhưng cuối cùng
Thì em cũng đã quay về
nhìn thấy anh
Lần này và lần sau nữa
Trên yên bình cát trắng Nha Trang
Giữa sóng hiền Đại Lãnh
Tìm về anh với mảnh đời côi cút
Của người con gái mang số kiếp da vàng
Tìm anh như tìm cha mẹ trong sách thơm hồn luân lý giáo khoa thư
Tìm anh lạc lõng giữa đời như cánh chim hoang bay tìm tông tổ
Em đã nhìn thấy anh
Mừng rỡ như trẻ lên năm chạy chơi bờ ruộng
Tìm ra đồng bằng Cửu Long thẳng cánh cò bay,
Gió phì nhiêu qua cù lao xưa vun đắp hiền hòa
nuôi sống cội nguồn người viễn xứ
Ôi quê hương đó
Là tình yêu trăm năm ràng buộc chúng ta để cùng đi tới
Ôi tình yêu đó
Là quê hương réo gọi chờ đợi chúng ta đoạn cuối cuộc đời
Rồi đây
Khi đau khổ đã nguôi
Cơn lốc đã tan
Chiến tranh đã dứt
Yêu em, yêu em và yêu em
Trên bước đường thiên lý ngược xuôi
Một lần này
và muôn vạn lần sau nữa
Yêu em, yêu em, rồi lại yêu em,
trong thái cực vô tận của vũ trụ
Yêu em đi
Phải không anh?
Hỡi dòng Cửu Long đắp bồi rộng lượng của em…
***
Em đã nhìn thấy anh giữa mưa ngâu tháng bảy?
Em chờ anh…từ vực thẳm điêu tàn
Tháng bảy mưa ngâu, Chức Nữ Ngưu Lang
Anh có nhớ, như là em đã nhớ?
Cuối tháng bảy 2007
copyright DƯƠNG NHƯ NGUYỆN
Bài thơ rất hay...biểu lộ tình yêu đắm say của một tâm hồn phức tạp...nhớ thương vô tận về người yêu cách biệt..nỗi nhớ người yêu theo mỗi hình ảnh đẹp của quê hương... qua những tranh vẽ cùa Picasso, hình ảnh quăn quại của thành phố Paris... và kỳ diệu nỗi nhớ thương đó vẫn là mãi trong sáng, chờ đợi khát khao.. câu kết thật tuyệt vời..ngọt ngào, bâng khuâng hy vọng.
ReplyDeletePhải ca ngợi nhà thơ.. tưởng như đã " mất gốc" như bao người khác ...không ngờ thơ trãi dài theo từng hình ảnh, sự tích .quê hương
Rất đồng tình với Ngoc Minh Nguyen. Bài thơ tình yêu gắn với quê hương, hồn thiêng sông núi thắm đẳm nỗi niềm trăn trở khôn nguôi...
ReplyDelete