Giải Nobel là giải thưởng lớn nhất của nhân loại và bao gồm hầu như tất cả các bộ môn dính líu đến khoa học nhân văn. Tôi rất dốt về khoa học nói chung nên không để ý đến các giải trao cho các khoa học gia. Nhưng từ ngày còn ở Việt Nam, và vì mê đọc sách tiếng Anh, năm nào tôi cũng theo dõi và háo hức chờ xem ai là người được giải Nobel về Hòa Bình và Văn Chương.
Ủy Ban Chấm Giải Nobel loan báo vào ngày 13 tháng 10 năm 2016 là họ đã chọn ca/nhạc sĩ/soạn nhạc - singer/musician/ songwriter Bob Dylan để trao giải thưởng về Văn Chương – Literature vì “ đã tạo nên được những biểu hiện thi ca mới trong truyền thống âm nhạc Mỹ.” Đây là một sự chọn lựa rất cấp tiến - “bạo” - vì là lần đầu tiên một ca/nhạc sĩ/soạn nhạc được trao giải này. Quyết định này gây ra những dư luận khá ồn ào trong giới văn học thế giới - kẻ khen, người chống. Và những vấn đề chính được đặt ra (nhất là trên văn đàn của nước Mỹ) trong những cuộc bàn cãi về chuyện này là:
“Văn chương” là gì? Những lời nhạc do Dylan viết có được coi là “văn chương” không? Dylan có xứng đáng được trao giải Nobel về Văn Chương không? Và tại sao ban giám khảo lại chọn Dylan?
Khi nghe tin Bob Dylan đoạt giải Nobel tôi ngẩn người, không tin, nghĩ là tin vịt. Rồi chợt nghĩ là có lẽ báo đăng nhầm. Thay vì giải Hòa Bình thì lại viết là Văn Chương, vì Dylan cũng có tiếng là tác giả những bản nhạc chống chiến tranh, ca tụng tình người và than thở về những quyền căn bản của con người trong xã hội bị xâm phạm hay cưỡng đoạt. Và theo báo chí thì có lẽ chính Dylan cũng nghĩ đó là tin vịt khi được báo cho biết trong lúc đang trình diễn trên sân khấu ở Las Vegas.
Tôi chợt liên tưởng tới nét mặt của Tổng Thống Bush 43, vào ngày 11-9-2001, đang ngồi trên bục đọc sách cho một đám trẻ nhỏ trong phòng học ở Florida thì được Chánh Văn Phòng Andrew Card bước vào, nói nhỏ vài câu vào tai. Bush không thốt ra lời. Nhưng nét mặt của ông lúc đó nói lên tất cả - New York? Twin towers? Terrorists? Airplanes hijacked?Why?
Có lẽ nét mặt của Dylan trên sân khấu lúc đó cũng giống như thế khi biết tin là mình đã đoạt giải thưởng lớn nhất của nhân loại về “văn chương” – Nobel Prize? Literature? LITERATURE? Are you kiddin’ me?Why?
Dưới đây là lời một bài nhạc (thơ?) tiêu biểu về tinh thần chống chiến tranh và ưu tư về thân phận con người của Bob Dylan, tựa đề là “Blowin’ in the Wind” - “Đang Bay Trong Gió” viết rất sớm trong sự nghiệp âm nhạc vào năm 1963, lúc mới 22 tuổi. (Tựa đề này cũng rất mơ hồ, khó giải thích, làm người nghe phải gãi đầu gãi tai vì có hai trường phái nhìn vào tựa đề này với hai lời giải nghĩa khác nhau: hoặc “Câu trả lời rõ ràng, ngay trước mắt, như một cơn gió thổi vào mặt” hay “Câu trả lời mơ hồ như cơn gió”)
“Đang Bay Trong Gió”
Lê Tuấn dịch
How many roads must a man walk down
Before you call him a man?
How many seas must a white dove sail
Before she sleeps in the sand?
Yes, and how many times must the cannon balls fly
Before they're forever banned?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind
Phải đi hết bao nhiêu con đường
Trước khi anh mới được gọi là người?
Phải bay qua bao nhiêu biển cả
Trước khi con bồ câu trắng được về nằm ngủ yên trên cát?
Vâng, và bao nhiêu lần những viên đạn đại bác sẽ bay
Trước khi chúng bị cấm mãi mãi?
Câu trả lời, bạn ơi, đang bay trong gió.
Câu trả lời đang bay trong gió.
Yes, and how many years can a mountain exist
Before it's washed to the sea?
Yes, and how many years can some people exist
Before they're allowed to be free?
Yes, and how many times can a man turn his head
And pretend that he just doesn't see?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind
Vâng, và bao nhiêu năm một quả núi có thể trường tồn
Trước khi trôi ra biển?
Vâng, và bao nhiêu năm một số người phải sống
Trước khi họ có được tự do?
Và bao nhiêu lần một người có thể quay đầu sang chỗ khác
Và giả vờ như không nhìn, không thấy?
Câu trả lời, bạn ơi, đang bay trong gió.
Câu trả lời đang bay trong gió.
Yes, and how many times must a man look up
Before he can see the sky?
Yes, and how many ears must one man have
Before he can hear people cry?
Yes, and how many deaths will it take 'till he knows
That too many people have died?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind
Vâng, và bao nhiêu lần con người phải ngước lên
Trước khi thấy được bầu trời?
Vâng, và bao nhiêu cái tai con người phải có
Trước khi nghe được tiếng khóc than?
Vâng, và phải có đến bao nhiêu cái chết mới làm cho con người biết
Là đã có quá nhiều người đã chết rồi.
Câu trả lời, bạn ơi, đang bay trong gió.
Câu trả lời đang bay trong gió.
Nghe thoang thoảng như cùng một âm hưởng, cùng một tâm sự với “Giọt mưa trên lá, nước mắt mẹ già lã chã đầm đìa trên xác con lạnh giá...” của Phạm Duy. Hay “Đại bác đêm đêm dội vào thành phố, người phu quét đường dựng chổi đứng nghe...”của Trịnh Công Sơn. Hay “Imagine there are no countries. It isn't hard to do. Nothing to kill or die for. And no religion too. Imagine all the people. Living life in peace..” của John Lennon. Quý vị và các bạn có nghĩ thế không?
nhưng tôi không dám phán định xem Dylan có xứng đáng lãnh giải thưởng này hay không; và sự lựa chọn của ủy ban Nobel trong việc trao giải này cho Dylan có đúng hay không.
Câu hỏi cuối cùng: Tại sao ban giám khảo lại chọn Dylan? Tôi xin được chia sẻ với các bạn một lời giải thích khá thú vị do một bỉnh bút gia của tờ New York Times viết về giải Nobel Văn Chương năm nay.
Ông viết: “Người Mỹ cuối cùng được trao giải này là nhà văn nữ da đen Toni Morrison vào năm 1993, gần ¼ thế kỷ trước. Từ đó đến nay, ủy ban chấm giải Nobel coi như nền văn chương Mỹ không có mặt trên văn đàn quốc tế. Trao giải Nobel Văn Chương cho Dylan là một sự sỉ nhục đối với các nhà văn, nhà thơ lớn của Mỹ - những tác giả hầu như năm nào cũng được đề nghị tranh giải nhưng không được giải. Kết luận duy nhất để có thể biện minh cho việc làm này là, nói một cách giản dị, văn chương thi phú của Mỹ không đủ tiêu chuẩn để thắng giải. Đây là một ý niệm hàm hồ, và có lẽ cả thế giới chỉ có một số người Thụy Điển trong ủy ban chấm giải Nobel nghĩ như vậy. Năm 2008, ông Horace Engdahl, thư ký thường trực của ủy ban, tuyên bố một câu xanh rờn: ‘Các nhà văn/thơ ở Mỹ thực sự không có tiếng nói nào tại những cuộc hội thoại văn chương lớn’.”
Ngày 10-12-2016 tại Stockholm, Hàn Lâm Viện Thụy Điển chính thức trao giải thưởng Nobel về Văn Chương cho Bob Dylan, không có mặt, viện cớ là bận với những việc khác đã định trước. Nhưng Dylan có viết một bài diễn văn nhờ một người khác đọc trong buổi lễ. Đây là mấy giòng đầu, rất nhũn nhặn:
-“Nếu có ai nói với tôi là rất có thể tôi có cơ hội thắng giải Nobel... thì tôi cho là cơ hội đó cũng giống như chuyện tôi đang ở trên mặt trăng …”
Và đây là những giòng cuối của bài diễn văn:
-“Chưa bao giờ tôi có thì giờ tự hỏi: ‘Nhạc tôi có phải là văn chương không?’Và vì thế, tôi xin cám ơn Hàn Lâm Viện Thụy Điển, đã bỏ thì giờ cân nhắc câu hỏi đó, và cuối cùng, đã cho tôi một câu trả lời trác tuyệt …”
Quý vị và các bạn, những người văn, yêu thơ, yêu nhạc, nghĩ sao?
Luân Tế
12-2016
No comments:
Post a Comment