Tôi trong quán cà phê
Đâu đó một trong những vùng phố xá cuả Paris
(Montmartre? St. Germain des Pres? Marais? Hay Hạt 13? ...không quan trọng)
Đen trắng, đã bạc, cong và cũ kỹ
Tôi hỏi, chặn đường khách bộ hành.
Hiền lành trong quần “sóoc” và bít tất trắng
Ngồi trên một hàng hiên đâu đó
Một ngôi nhà nào đó, trên trái đất này
Và một đóa hoa trên tay, tươi tắn
Tay phải choàng qua vai thằng bé, như yêu như thương.
“Tấm ảnh này, đời chúng tôi đó
vĩ đại như bầu trời Paris.”
Và mỉm cười với hình ảnh người kia
Và Paris sẽ trắng xóa như mái tóc tôi
Tóc rụng tơi bời
Hơn cả tuyết rơi
Tôi nói nghiêm trang:
"Giúp tôi tìm chàng, mãi mãi.
Tôi muốn gặp lại chàng, trước khi Đông đến
Để cùng nhau nối lại tình xưa
"Pháp đã bỏ Dông Dương lâu lắm rồi
Quân Giải Phóng cũng đã rời đất Huế thân yêu
Tết Mậu Thân những tiếng khóc vẫn còn
Mà Thuyền nhân đã vượt trùng dương
Kỷ niệm tuổi thơ ngọt nào không còn nữa"
Có phải bà là mụ phù thủy miền Brunswick
Giở những trò dân du mục cũ rích?
Hay là bà lão điên của điện Chaillot
Đi tìm người tình định mệnh?"
Tôi có cách riêng tôi
Chàng cao hơn, nhưng không khôn hơn
Chơi trò nhà, chàng chiếm vai quản gia
Trò chơi thầy thuốc, chàng đóng vai bệnh nhân
Chơi trò đi học, chàng thành học trò
Có lần, tôi ra lệnh
Đi, cứ việc đi, trước tiên, rồi trở về, mãi mãi
“Hai đứa bé thật xinh,” khách bộ hành trầm trồ, kinh ngạc:
Có còn chăng là trong tâm tưởng của riêng bà mà thôi
Không phải là tâm tưởng của chàng.
Tuổi thơ đã đi qua
Lời hẹn thề đã nhạt nhòa.”
Lảo đảo, muốn ngã sụp
Ngày nào cũng ra ngồi quán làm tôi muốn khóc
Thôi, cho tôi cúi xuống, ngủ giấc triền miên
Già như cuốn truyện bằng tranh
Nhưng trẻ như ngày sắp tới
Chàng sẽ chặn mưa tuyết Paris
Chàng nói:
Ai, Bao giờ và Ở đâu.
là hình ảnh những gì chính yếu nơi tôi
Kiki nằm nép dưới chân bà
Đem hơi ấm cho bà, âu yếm và bảo bọc
Nằm gọn trong một tấm ảnh
đã tồn tại vượt qua biển cả.
Quay ngược đồng hồ. Cuộc sống ta lại bắt đầu.
xây những biệt thự tường vôi đã nứt
Tô mầu trắng
Cho chúng tôi mầu của mặt trời.
Một người đàn ông tóc trắng, yếu ớt, lưng còng, chống gậy
Nhưng đôi mắt ông sáng với cả ngàn lời
Ông biết đến ngôi nhà trắng, đất Thần Kinh, và con Kiki của t̀ôi
Ông biết tất cả những gì làm nên chính cuộc đời tôi
trong lúc những khách bộ hành khởi bước:
“Hiến Binh đến rồi, bắt bà già này đi, giam luôn cái khăn quàng cổ…”
Tôi không cần nơi tŕú ẩn cho những gì đã mất. ”
“Có chuyện gì đâu?” ông ta gật đầu ra dấu với người cảnh sát Pháp
“Thưa bà, giấc mộng trên đường phố Paris vẫn còn là của bà.
Tấm ảnh này là của bà...
và của ông kia nữa.
Ông đây sẽ đưa bà về nhà. Ông ta là người...Gia Nã Đại!
No comments:
Post a Comment