Đây là bài thơ tặng ông già ấy, vi tôi tin rằng ông lão là một nhà thơ, vô danh, trước khi gục ngã, ông đã thấy: Dêm có nắng và cành hoa chợt tím...
Đã đến lúc giã từ tên với tuổi
Đ́óng băng luôn ng̣ọn lửa cuả Tiên Rồng
Nhìn chung quanh rác rưởi ngập trời Đông
Lấp cưả biển tơi bời bao cá chết
Đã đến lúc mù loà, em mắt biếc
Vì tim người đã cạn hết lòng nhân
Trên trời cao…Phật Chuá cũng bâng khuâng
Đặt dấu hỏi: biết bao giờ…giác ngộ???
Rổ̀i lê chân xuống phố, gục bên bờ̉
Ngước mặt nhìn, môi mấp máy bài thơ:
“Đêm có nắng, và cành hoa chợt tím…”
"Ở góc nh̀ìn nặng trĩu những ưu tư
Đêm có nắng, và cành hoa chợt t́ím"
ENGLISH VERSION: ̣I don't translate; I simply write a new one in English.
It's time that the poet give up, his name and his age
extinguish their fire: the Fairy and her Blue Dragon
Trash, trash, trash, covering such FarEastern horizon
seaport plugged with dead fish, no need to mention
It's time that the poet remember the sapphire eyes of his sweetheart
yet blindness has taken her, wrenching them apart
Ask Buddha and Christ, where's their question mark?
forever gone enlightenment...from the people's heart
So poet, let's get up from your pain, and leave your lonely flat
and drag your feet down to the city's suite
and down again, he falls, reaching for the sky, drenching from his heartbeat:
his one and only flower has turned violet!
And,
on the riverside
he lies
waiting for his midnight sun to rise
UND copyright aug 2017
No comments:
Post a Comment